Ngày tháng cũ, mình nhớ lần đầu đi học. Mình khóc suốt cả buổi. Khóc đến tè cả trong quần, rồi cô giáo phải chở mình về trong buổi đầu tiên đó. Ngày thứ hai, cô giáo lặn lội tới nhà chở mình, rồi thỏ thẻ với mình rằng, phải đi học, đi học vui lắm, có nhiều bạn bè chơi chung… Mình nhớ giọng nói ngọt ngào của cô đã cho mình cảm giác bình yên khi tới trường, và rồi mình cũng đi học được, cuối năm còn được cô khen vì mau tiếp thu bài, viết chữ đẹp.
Ngày tháng cũ, mình thương mấy đứa bạn lớn lên từ rơm rạ xác xơ ở quê nhà. Những đứa cùng thả diều, cùng cởi truồng tắm mưa đó đã trở thành miền nhớ khó nguôi ngoai, khi mình vô tình xem được hình ảnh về trẻ em đồng quê mà mình “gặp” trên mạng. Mình nhớ hết tên của từng đứa một, thằng Dũng ở phía sau nhà, thằng Hậu ở mé bên phải, thằng Trung ở cuối xóm… Mỗi đứa một hoàn cảnh nhưng chắc mình là “hoàn cảnh” nhất, không chỉ thiếu vắng tình thương của ba mà còn nhỏ con nhứt trong số đó, nên tụi nó thi thoảng vẫn “ăn hiếp” mình tơi tả.
Ngày tháng cũ, đi qua miền nhớ còn là lần đầu xa má. Nhớ cái đêm trằn trọc không ngủ, tưởng tượng ra đủ thứ. Như là, một mai mình tha phương cầu thực, má ở quê nhà bệnh, ai lo? Rồi biết bao lâu mới được về thăm má? Có khi nào mình ra đi rồi không có tiền về thăm má mỗi năm, phải vài ba năm mới về như thằng Dũng phía sau nhà mình? Những câu hỏi dập dồn, những nỗi lo làm nghẹn nơi cổ họng, nước mắt tự nhiên chảy dài, nhưng không cho má biết. Thế là, tự an ủi mình, tự hứa với lòng phải cố gắng nhiều hơn để không xảy ra tình cảnh “ngăn sông cách núi” với má như thế.
Nhớ ngày về, nhớ cái Tết đầu tiên được là người đi xa quê về thăm má, nôn nao như trẻ con sắp được quà. Thức cả đêm, sắp mấy món đồ mua về làm quà, săm soi đôi dép mới mà mình mua cho má mang ngày Tết… Rồi thì mỉm cười, rồi thì mừng rơn vì mình được về quê. Hôm sau tung tăng lên xe, quên hết mệt nhọc đường xa, về tới nhà ôm má, má khóc sướt mướt, lau mồ hôi rồi nói: “Mới có năm, bây cao lớn bộn rồi, ra thanh niên rồi”…
Nhớ những lần đầu tiên như thế, nhớ những lúc đi xa và quay về như thế, miên man suốt trong đầu mình, những cái gạch đầu dòng ngăn ngắn. Nếu mai mốt ai đó hỏi, bạn thường nhớ về những điều gì, thì chắc mình sẽ kể lể lê thê những nỗi nhớ chứa chan nước mắt, nụ cười như thế. Mỗi phần đời, ai chẳng lớn lên từ những đau thương, từ những ngọt ngào, ấm áp của tình thâm, tình quê nồng đượm thế này, phải không?