Em và anh không sinh ra từ một mẹ
Cũng chẳng phải anh em của một nhà
Nhưng ta biết cuộc đời chẳng cần gì cả
Em vẫn là em gái phải không anh ?
Là em gái em vẫn thường nhõng nhẽo
Lúc đòi quà lúc vô cớ giận anh
Cả những lúc em cảm thấy tủi thân
Anh vẫn là ngôi nhà cho em đến
Em vẫn biết anh nhìn em trìu mến
Dang rộng tay và miệng anh mỉm cười
Anh vỗ về an ủi mãi không thôi
Là con gái ai lại khóc thế chứ
Rồi thời gian trôi và rồi em cũng lớn
Và chúng mình cũng qua thời đùa giỡn
Cũng thật buồn nhưng có lẽ chẳng sao
Bởi em vẫn luôn là em gái …
Người em gái gọi anh mình là chú
Anh cũng hồn nhiên gọi là cháu đấy thôi
Em kể anh nghe đủ mọi chuyện trên đời
Anh tự hào biết về em còn nhiều hơn cả mẹ
Rồi một ngày anh ngồi nghe em kể
Về mối tình đầu mơ mộng của riêng em
Em rất yêu nhưng người đó không hề hay biết
Đã vô tình làm tan nát trái tim em
Em chợt thấy anh ngồi im lặng
Chợt trầm ngâm chợt nhìn em sâu lắng
Cũng chẳng hiểu vì sao em chẳng hiểu
Chắc tại vì em là em gái phải không anh?
Và thế rồi anh phải đi nước khác
Viết thư gửi về anh bảo rằng “rất yêu em”
Em đã khóc vì chẳng thể nào khác được
Tại bởi vì em luôn là em gái thôi anh …