Hạ khóc
Tác giả: Bằng Lăng Khóc
|
Hai mươi mùa hạ cứ thế trôi qua
Tôi dần hiểu những lời ca ve hát
Lệ nhân gian đọng trong từng nốt nhạc
Để lòng người nghe sầu não buồn thêm.
|
Tiếng ve về cởi bỏ áo mùa xuân
Tuổi hai mươi tôi ngồi nhìn hạ khóc
Mưa đầu mùa nhẹ rơi như vỡ ngọc
Bằng Lăng khẽ buồn nhắc lại thủa yêu thương.
Màu hoa xưa vẫn tím biếc con đường
Nhưng yêu dấu nay đã thành kỉ niệm
Mây trắng chiều chiều âm thầm đưa tiễn
Một cuộc tình đang dần chết trong tim.
Chưa kịp yêu đã vội vã đắm chìm
Vào muôn vàn khổ đau rồi tuyệt vọng
Bong bóng vỡ giục lòng người tỉnh mộng
Những cuộc tình buồn cằn cỗi hoá con tim.
Rẽ lối thời gian về thủa nhỏ êm đềm
Mùa hạ thắm long lanh trong mắt biếc
Thủa ấy ngây ngô lòng tôi chỉ biết
Tiếng ve rộn ràng và sắc phượng lung linh.
Nắng hạ chói chang làm bỏng rát chân mình
Tôi chạy nhảy hồn nhiên in trên cát
Hoàng hôn về đi lang thang tôi hát
Mây gió theo về làm rối tóc thơ ngây.
Hàng năm mùa hạ vẫn qua đây
Rồi vô tình con người ta cũng lớn
Sóng dòng đời ngày lại ngày khẽ gợn
Bỗng giật mình đã dữ dội quanh ta.
Hai mươi mùa hạ cứ thế trôi qua
Tôi dần hiểu những lời ca ve hát
Lệ nhân gian đọng trong từng nốt nhạc
Để lòng người nghe sầu não buồn thêm.
Sắc phượng hồng như máu ứa trong tim
Cứ chiều chiều rơi từng làn gió đỏ
Chợt nhớ về những điều chưa dám ngỏ
Với một người nay đã quá xa xôi.
Tôi nằm nghe nắng hạ chảy qua đời
Tay muốn với mà thời gian không ở lại
Những cuộc tình ra đi còn nhớ mãi
Cứ chiều chiều nghe hạ khóc quanh tôi.
Đã được xem 2848 lần
Sưu tầm bởi: chuoi_haiphong
Cập nhật ngày 20/04/2012
CẢM NHẬN |
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này! |
|
|