Em trách anh một lời không giám nói
Ngại ngần nên con tạo mãi xoay vần.
Một lời thôi sao anh mãi tần ngần,
Để giây phút mãi chìm trong vô vọng.
Mười năm thôi em đợi chờ trông ngóng
Dòng thơ sầu chứa tình cảm đa mang
Tự hỏi lòng đơn lẻ giữa thế gian,
Vì sao vậy? Hởi trời cao có thấu.
Em bây giờ như chim lồng cá chậu
Xát thân này như hồn mất từ lâu.
Thuở xa xưa em để lại bên cầu
Anh nhặt được giữ luôn không trả lại
Chiều hoàng hôn vẫn một màu tím mãi
Sao trong em tê tái tím vì buồn
Hồn em đâu? Sao nước mắt chực chờ tuôn
Mây giăng kín những sầu gieo khắp chốn
Gọi tên anh sao thấy lòng đau đớn
Rối cả lòng đau thắt tận tim gan
Nào biết đau nay phải chịu bẻ bàng
Đành cam chịu riêng mình vươn chữ nợ
Ươc gì em quên anh quên cái thuở
Ban đầu ngày hai đứa mới quen nhau
Vấn vương rồi nay ôm nỗi thương đau
Chia lìa mãi hai phương trời cách trở
Vắng cơn gió mây có buồn có nhớ
Vắng con thuyền bến mãi sầu quạnh hiu
Em vắng anh_ tay lạc mất con diều
Bay đi mãi em chạy theo nhưng..mất dấu.
Lệ rơi rồi nhưng còn vương chút máu
Tơ hãy còn nhưng tình mãi lìa xa
Yêu làm chi để chiều mãi nhạt nhòa
Vọng ánh mắt tím buồn vì nhung nhớ
Thôi thì kiếp ssau em dành trả nợ
Nợ tình anh và nợ của chính mình
Một kiếp yêu đương không vẹn cuộc tình
Đành hẹn vậy kiếp này duyên không trọn.