Con biết trong thâm tâm ba mẹ không muốn con có mặt trên thế gian. Từ nhỏ, ba mẹ luôn che giấu thân phận của con với mọi người và nhốt con vào một chỗ kín đáo mà không ai có thể thấy được con mỗi khi có khách hay bạn bè của ba mẹ đến nhà chơi, thậm chí ba mẹ còn bắt con phải lấy mền trùm kín từ đầu đến chân nữa…
Con lớn dần lên trong sự ghét hận và luôn bị ba mẹ trút giận, đánh đập từ ngày này qua ngày khác. Suốt 13 năm từ khi mới sinh, tuổi thơ con không may mắn khi ba mẹ không dành cho con một tình yêu thương, đồng cảm, dạy dỗ và giáo dục con hết lòng. Con không được phép lân la ra ngoài tiếp xúc, làm quen hay kết bạn với những trẻ con khác trong xóm, suốt ngày bị giam lỏng, tù túng trong nhà.
Hễ ba mẹ bực mình hay căng thẳng trong công việc, con đều bị ba mẹ đem ra để chửi mắng. Nhưng với em gái kế con thì được ba mẹ đối xử ngược lại. Cũng dễ hiểu thôi, bởi vì em con rất xinh đẹp, dễ thương như một thiên thần, cho nên lúc nhỏ đi đâu em con lúc nào cũng được ba mẹ bồng bế, dẫn đi khắp nơi khoe với mọi người. Ba mẹ luôn ấp ủ niềm hi vọng, tin tưởng và đặt nhiều kỳ vọng vào em con và luôn đem con ra làm đề tài để so sánh với em.
Con luôn sống cô đơn trong chính ngôi nhà của mình và trong cơn ác mộng của ba mẹ chỉ vì con bị khiếm thị và con cũng không biết tại sao con lại có thể chịu đựng và sống được trong một gia đình mà ba mẹ không hề thương yêu mình. Cho đến một ngày kia, khi con 13 tuổi, con khao khát được đến trường mù để học chữ và con cũng muốn thoát khỏi ám ảnh của sự đe dọa, đánh đập, kềm kẹp và bị nhốt đến vô lý như vậy của ba mẹ mãi được.
Vì vậy con đã năn nỉ xin mẹ cho con được đến trường học chữ. Có lẽ trong thâm tâm mẹ cũng muốn con biến nhanh ngay ra khỏi nhà, mẹ đã không do dự mà đồng ý ngay. Thế là con được mẹ gửi vào học nội trú ở hội người mù. Phải nói là từ khi con được đi học và sống ở hội, con như con chim bị nhốt lâu ngày trong lồng, nay được sổ lồng sải rộng đôi cánh mà tung tăng bay tự do giữa trời xanh. Con cảm thấy cuộc sống của mình thay đổi hoàn toàn, thoải mái và dễ thở hơn lúc ở nhà với ba mẹ.
Con cố gắng học hỏi, trau dồi kiến thức của thầy cô, bạn bè… và không bao lâu con đã thật sự trở thành một người khác, luôn tự tin, năng động và tham gia tất cả mọi hoạt động của trường, của hội. Nhà trường và thầy cô đã hết lòng, tận tụy thương yêu dạy dỗ, giúp đỡ và cho con một cái nghề, đó là nghề giáo viên dạy vi tính cho các bạn đồng cảnh. Giờ đây con đã trở thành một giáo viên và con rất hài lòng, hạnh phúc với công việc, với cuộc sống tự lập, tự do mà con đã từng mong muốn… Và điều quan trọng là con tự sống bằng tiền do chính sức lao động con làm ra.
Ba mẹ ơi, dù bây giờ đã đi làm và sống cùng với bà ngoại, không sống chung với ba mẹ và em nữa, nhưng lúc nào con cũng nghĩ và thương ba mẹ nhiều lắm. Mỗi lần con nghe tin mẹ sắp qua thăm bà ngoại, con vui và hớn hở lắm, dù con đang có hẹn đi chơi hay gặp gỡ bạn bè, con đều bỏ hết chỉ để ở nhà chờ mẹ.
Con thật lòng rất hãnh diện và cảm ơn ba mẹ vì đã cho con một hình hài, tuy không được lành lặn, bình thường và sống thiếu vắng tình yêu thương của ba mẹ, nhưng con đã được cho một cuộc sống để sống hòa nhập vào cuộc sống của cộng đồng. Con thật sự lớn và chiến thắng khi vượt qua được sự khuyết tật nghiệt ngã của mình, vượt qua được nỗi cô đơn, mặc cảm, tủi thân vì không được ba mẹ chấp nhận. Con tìm thấy được niềm vui trong cuộc sống cho mình khi con sống vui vẻ, thân thiện, cởi mở với mọi người và không bị người khác kỳ thị phân biệt hay thương hại.
Con chỉ mong ba mẹ nghĩ lại mà thấu hiểu lòng con và thương con một cách chân thành khi đọc được những dòng này của con. Con thèm lắm một lần được mẹ dang rộng vòng tay yêu thương mà ôm con vào lòng để con được chia sẻ những buồn vui và cả những nỗi đau riêng của con với mẹ. Con thèm lắm một lần được ba truyền hơi ấm sang cho con và cho con được làm nũng dúi đầu vào lồng ngực của ba mỗi khi con cảm thấy hụt hẫng, cô đơn, lạnh lẽo…
Ba mẹ ơi, con dám mong ba mẹ hi sinh thêm chút nữa cho con, ba mẹ hãy dành cho con một thái độ đối xử đặc biệt một chút xíu nữa ba mẹ nhé! Con xin ba mẹ hãy gần gũi mà cho con tình thâm và tình bạn tri âm tri kỷ để con luôn được cảm nhận giá trị đích thực của sự yêu thương, ấm áp, hạnh phúc.