Thủa nhỏ, tôi được dậy rằng phải sống trung thực, không dối trá với bản thân mình và tất cả mọi người vì đó là con đường sáng duy nhất của kiếp người. Khi đó, tôi chưa hiểu thực sự thế nào là trung thực, thế nào là dối trá mà chỉ biết rằng những hành động nào của tôi làm vừa lòng người lớn, được khen là ngoan ngoãn thì đấy là những hành động trung thực. Nhưng đến một hôm, tôi đã biết "sự thật" trong những lời khen ấy.
Chị không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng có lẽ từ cách xưng hô em nhé! Chị và em bằng tuổi nhau nên từ trước đến giờ mình vẫn hay xưng tên hay xưng tớ - cậu. Hôm nay chị sẽ gọi là “em” xưng chị cho phải phép và thân mật hơn.
Con đường phía trước của em rất khó khăn và em mong rằng anh có thể cùng em đi trên con đường ấy. Nếu anh đủ quyết tâm, đủ can đảm, đủ lòng tin, đủ kiên trì và yêu em thì hãy cùng em đi suốt con đường đời như lời bài hát "Anh" mà em rất thích nhé!
“Em ơi, anh chẳng thể níu thời gian quay trở lại/ Có một thời em đã yêu anh...”. Em đi ra khỏi cuộc đời tôi như một điều bất hạnh nhất mà tôi đã từng phải gặp và nếm trải. Nỗi đau cứ âm ỉ trong tôi dẫu cho ngày đó cách đây đã 6 năm…