Nhưng khi anh ấy ra đi tôi lại mong có kiếp sau, hy vọng có thể gặp lại anh ấy ,nếu có kiếp sau dù anh ấy có hình hài ra sao tôi vẫn một lòng yêu thương anh ấy "
vị bác sĩ nghe xong mới thấy mình sai và thật cảm động trước tình yêu của cô gái
NẾU CÓ KIẾP SAU TÔI HY VỌNG SẼ MÃI BÊN NGƯỜI TÔI YÊU"
Bạn có phải là nguời yêu thơ Xuân Diệu ? ...Hay có đôi khi cái cảm giác buồn buồn lại trào dâng trong bạn , mà bạn không diễn tả nổi cái cảm giác đó bằng lời nói của mình ??...Vậy hãy tự viết cho mình những dòng thơ nho hhỏ , hay ngâm một vài câu thơ bất hủ nào đó ...Với tôi đó là Xuân Diệu ...Vì tôi rất yêu nó , nên post chúng ta cùng thuởng thức nhé ...!!
Vào năm 1954, tôi mới lên 12 tuổi. Lúc đó, tôi thường dậy sớm đi bỏ báo xong rồi về học. Trong số khách hàng của tôi có một bà lão tóc bạc phơ sống một mình trong ngôi nhà nhỏ trên phố Chuồng Chim. Ít khi tôi nhìn thấy bà lão. Thường thì tôi bỏ báo vào thùng thư, nhấn chuông báo hiệu rồi vội đi ngay cho kịp bởi tuyến đường đưa báo của tôi còn dài.