Buồn buông sợi tóc bay bay
Thổi vào lòng biển, tóc ai phai màu...
Biển cũng biết buồn bởi hiểu ta
Ánh trăng thấp thoáng mỗi chiều tà
Lòng ai day dứt vì thương nhớ
Đã lỡ xa rồi mới nhận ra.
Anh chợt nhớ món quà Hân trao cho anh hôm sinh nhật, một món quà khiến anh bị ám ảnh hoài, có lẽ vì hiệu ứng tình cảm của ba người nên anh mới có cảm giác vậy. Chỉ là một bức tranh sơn mài có hình hai cô gái quay lưng đi…
“… Chính con đã phụ lại tất cả những cố gắng của bố. Lẽ ra cuộc sống gặp khó khăn con phải về nhà tâm sự với gia đình, nhưng con không làm thế, con chọn cái chết để giải thoát trong một phút quẫn trí...”