Tôi và cô mải mê đi dọc triền đê. Trong khi tôi phởn phơ, háo hức bao nhiêu thì cô tôi tư lự bấy nhiêu. Chợt như có gì bùng cháy trên gương mặt cô, ấy là khi phảng phất xa xôi trong gió chiều một mùi hương rất lạ, rất khó nắm bắt cứ như lan toả, lại cứ như dâng lên nhưng lại cũng có thể nghĩ nó lắng xuống từ chân trời.
Gần như đêm nào tôi cũng nghe tiếng rao ấy vang lên khắp xóm vắng : Ba…ánh…gi….o…ò…ò…! Tiếng rao đều đều, khàn khàn kéo dài trong đêm khuya tĩnh mịch nghe buồn não nuột, tưởng như tiếng cò, tiếng vạc kêu sương! Tôi bỗng nhớ lời hát ru của mẹ : “Con cò mày đi ăn đêm…” và trong lòng dâng lên niềm thương cảm người bán hàng rong quen thuộc mà xa lạ…
Vânơi, anh đang ở rất xa em,và anh rất nhớ đến em. Anh tự hỏi ko biết rằng em có mệt mỏi ko khi đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của anh? Dù anh rất muốn quên đi hình bóng của em nhưng dường như đó chỉ là những cố gắng vô ích. Bóng dáng em đã khắc lên tim anh 1 vết thương dài!