Đoán liệu tình hình, nghe ngóng thật kỹ tôi mới dám bước ra. Nhưng thật quá xui xẻo, chả biết trời xui quỷ khiến thế nào mà anh lù lù xuất hiện. Không biết tôi nên khóc hay nên cười vì cái nghịch cảnh: tôi trần truồng và chết đứng lặng trước mặt ông anh rể tương lai. Phải mất 30s để tôi định hình và “á” lên một tiếng thất thanh. 30s không phải nhiều những cũng đủ ghi lại hình ảnh của tôi trong bộ nhớ của ông anh rể tương lai.
Em ngơ ngác nhìn tôi, như thể không hiểu tôi đang nói gì, và không thể tin những điều tôi đang nói. Xinh đẹp, dịu dàng và có một nghề nghiệp ổn đỊnh. Em là niềm mơ ước của biết bao chàng trai. Vậy mà một người con trai bình thường như tôi lại dám khước từ, chối bỏ tình yêu của em? Tôi có phải là thằng ngốc không nhỉ?