Tôi ra khỏi căn phòng đó với hàng ngày mũi dao đâm vào tim. Đau đớn nhưng nhục nhã, tôi không dám kêu anh. Bật điện thoại lên, gần 30 miss call và tin nhắn từ anh, trách móc, lo lắng và có tin anh đã sợ tôi bị tai nạn. Tôi không dám đọc nữa, không còn mặt mũi nào đọc nữa…
tình yêu uh.sao mà tôi thấy nó xa vời dữ vậy. tôi đã tìm kiếm tìm kiếm...nó từ rất lâu rồi sao vẫn cứ thấy đó là một thứ xa vời. và có lẽ nó đã làm tôi mệt mỏi lắm rồi. tôi sẽ ngồi và chờ đợi một điêu bất ngờ vậy.
Cuộc sống với biết bao tất bật, lo toan, và buồn chán....có những lúc tưởng rằng mình đã ngã gục.Chẳng hiểu sao minh vẫn phải sống và sống cho thật tốt nữa chứ.thật là khó quá đi