Lần đầu tiên bước vào phòng thể thao, Văn ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ ngoài ba mươi đang chơi bóng bàn rất đẹp. Chị đẹp từ nét mặt, dáng người lẫn cả dáng chơi bóng và cách đánh bóng. Nhìn chị chơi bóng bàn mà ngỡ đang xem biểu diễn nghệ thuật. Vừa dẻo, vừa duyên dáng, lại rất nhanh và chuẩn xác, chị đánh bại cả đám thanh niên trong tiếng hò reo xuýt xoa.
Nơi cuối con đường vẫn còn có em đứng chờ anh, đã 10 năm rồi....và em sẽ mãi đứng chờ anh dù em biết anh biết anh sẽ mãi ko đặt chân về chốn cũ...dù chỉ một lần.
Làm sao tôi không khóc cho được? Khi mà, vào lúc anh cần đến tôi nhất... tôi lại không có ở đó. Tôi ôm tấm ảnh vào lòng, nước mắt rơi lả chả khi tôi thì thầm với linh hồn anh.