Anh ấy bảo anh ấy rất cảm ơn em, nếu nửa năm trước em không reply tin nhắn, anh ấy làm sao đủ quyết tâm quên em đi, càng không thể cho cô gái kia một cơ hội...
Cái nắng nóng chói chang của buổi trưa hôm đặt chân đến TPHCM làm tôi hoa mắt. Tôi như thấy mồ hôi rịn trên da, ướt cả từng sợi tóc. Nóng bốc lên từ đường nhựa, trong đông đúc xe cộ. Cô em họ người Vũng Tàu đang là sinh viên ở TP chở tôi từ sân bay về nơi em đang trọ. Đó quả thực là một khu trọ tồi tàn, từng phòng san sát nhau với tường gạch, mái tôn càng thêm nóng bức.