Mùa đông năm ấy đặc biệt giá lạnh, cả thành phố chìm trong biển mưa phùn. Trong màn không khí mờ mịt, không ánh mặt trời, thường có một nỗi buồn tiếc mơ hồ xâm chiếm trong lòng những người khách bộ hành đi dưới những hàng cây khẳng khiu dọc phố.
Những tấm bản đồ Sơn Hà Xã Tắc giả do Thiên Nhẫn Giáo tung ra đã làm cho giang hồ trải qua biết bao sóng gió. Cuối cùng âm mưu của Kim quốc cũng đã bị bại lộ và sự việc dần dần đi vào lãng quên. Nhưng dường như Hoàn Nhan Hồng Liệt đã đánh hơi được tung tích của bản đồ Sơn Hà Xã Tắc "thật".
Vương Phủ phía nam Thành Đô. Một giọng nói lành lạnh vang lên:
- Vương Gia, ngài biết hôm nay chúng tôi đến có việc gì chứ?
Vương Gia nhấm nháp ngụm trà khẽ gật đầu.
- Vậy ngài đưa nó cho chúng tôi chứ?
- Các ngươi đừng có mơ. Dù chết ta cũng quyết không giao nó cho bọn ngươi.
Một tiếng tặc lưỡi tiếc rẻ:
- Một người tài giỏi như ngài hoàn toàn xứng đáng làm tể tướng Kim quốc. Phải xuống tay, ta thật lòng không nỡ.
- Muốn giết thì giết đi, đừng giở cái trò nịnh nọt ra nữa, ngươi có ngồi đấy rên rỉ đến gãy lưỡi thì cũng chẳng được gì đâu.
- Tiếc thật, do ngài ép tôi đấy nhé - .........
Vương Gia chết là điều ai cũng biết. Nhưng nếu không nói thì chẳng ai biết là ngài còn ba người con gái đang được gửi gắm ở Nga My Phái.
Chàng và nàng cùng đi trên chuyến bay của hãng Alaska Airlines từ Seattle xuống Los Angeles. Chàng trở về sau mấy ngày dự khóa tu nghiệp do sở gửi đi. Còn nàng thì đi thăm gia đình người chị. Ngẫu nhiên số ghế của chàng và số ghế của nàng lại gần nhau. Ghế của chàng gần cửa sổ