khi còn yêu nhau, mỗi lần tôi xa Đà lạt đều có em ra tiễn. rồi tôi và em chia tay... hôm ấy, tôi lên xe mà chỉ có một mình. một cảm giác cô đơn vây lấy tôi. và tôi đã viết bài thơ này
Đừng bỏ anh lại với nỗi đau, đừng bỏ anh lại trong cơn mưa lạnh giá. Hãy trở về và trả lạianh những nụ cười, hãy đến bênanh và mang đi những giọt nước mắt sấu muộn. Bóng đêm thật đáng sợ, và anh cần em trong vòng tay...