“Chiều nhạt nắng, quán café nhỏ - tiếng nhạc trầm du dương buồn lặng lẽ. Họ ngồi đối diện nhau, không tiếng nói, không tiếng nấc, lặng im đau, lặng im bên nhau. Không còn những ngón tay chạm khẽ, chỉ còn ánh mắt ngước nhìn, như lặng lẽ, như chẳng nói nên câu…”.
Nghe thằng bạn thân kể anh ở dưới quê sống như thế nào, em không biết mình nên tự hào hay lo lắng. Nó nói anh tốt lắm, nhiều người thích anh lắm, có thể tình nguyện làm bạn gái anh mà không cần anh mở lời.